Cúi nhặt những mảnh ghép yêu thương
Ta tự nhấn mình trong cái hố đen u tối Ta ngập chìm trong những suy nghĩ tiêu cực, âu lo Ta ngộp thở bởi mớ cảm xúc hỗn độn do chính mình tạo ra Ta cứ mãi đi tìm những thứ ở ngày mai, ở tương lai Mà quên rằng trước nhất ta phải sống vì hiện tại Cứ như vậy, ta lại đánh mất thêm nhiều, nhiều điều quý giá nữa.
Ta giật mình, ta hốt hoảng, ta cuống cuồng tìm cách lấy lại những gì đã mất, nhưng càng lúc, mọi thứ càng trở nên vượt ngoài tầm kiểm soát của ta hơn Ta cứ cố kiếm tìm, cố nhìn thật xa, thật cao Nhưng chẳng bao giờ chịu nhìn về phía sau, nhìn lại những nơi ta đã đi qua, nhìn lại ngay đúng vị trí của mình để thấy những gì ta cần thật sự đơn giản, gần gũi đến chẳng ngờ. Đã tự bao giờ ta quên mất cảm giác yêu thương.
Sót lại chỉ là sự ghen ghét đố kị, sợ hãi và bất an Đã tự bao giờ đôi mắt ta chẳng còn an vui Con tim đã thôi ấm áp Và tâm hồn trong trẻo ngày nào đã chẳng còn an nhiên, tự tại Đã tự bao giờ ta không còn nhắc mình hạnh phúc đơn giản, đơn giản lắm, đừng cố tìm nơi xa xôi Hình như, ta quên điều gì đó À, Dừng lại Cúi nhặt những mảnh ghép yêu thương Để xoa dịu tâm hồn mình, để nhận ra rằng điều ta cần, thật sự, rất giản đơn...
Bài viết khác